SÁNG ĐỢI CHIỀU MONG

Gió thoảng mơn cành lá úa rơi
Xa trông nắng nhạt cuối chân trời
In hình dưới nước mây lơ lửng
Vẽ bóng trên hồ liễu lả lơi
Cá bỏ bờ mơ về biển thẳm
Chim rời bến mộng đến non khơi
Để người ở lại buồn da diết
Sáng đợi chiều mong dạ rối bời!

Sáng đợi chiều mong dạ rối bời!
Nhìn ra nẻo ấy tít mù khơi
Ngân Hà tuyết trắng đành chôn chặt…
Nguyệt Lão tơ hồng nỡ buộc lơi…
Nỗi nhớ đong đầy toàn mặt biển
Niềm thương phủ kín cả lưng trời
Người xưa chẳng biết còn hay mất?
Khắc khoải canh trường giọt lệ rơi! 

Khắc khoải canh trường giọt lệ rơi!
Trong mơ dạo bước khắp ngàn nơi
Non xanh chắn lối sương mờ mịt
Nước biếc lồng gương nguyệt rạng ngời
Ngoảnh lại vườn mai thương lá héo!
Quay về rặng liễu xót cành tơi!
Trở mình tỉnh mộng tim nhoi nhói
Ấp ủ tình ai suốt cả đời.

Ấp ủ tình ai suốt cả đời
Ngậm ngùi thấy bão cuốn hoa tơi!
Mùi hương thuở nọ chưa phai nhạt
Ánh mắt ngày nao vẫn sáng ngời
Thắt ruột mỗi người đi một nẻo
Đau lòng đôi lứa ở hai nơi
Âm thầm nén nhớ vào tâm não
Lặng lẽ bên thềm đếm lá rơi
Thi Nang