TRĂNG THỀ MÙA THU

Còn đây nửa mảnh trăng thề
Thuyền xưa sao chẳng quay về bến xưa?
Qua bao sóng gió nắng mưa,
Sông xưa quạnh quẽ sớm trưa đợi thuyền.
Cớ sao rẽ thúy chia uyên?
Cho sầu trĩu nặng,cho duyên hững hờ!
Nửa vầng trăng tối bơ vơ,
Nửa kia còn lại mờ mờ khói sương.
Bao giờ đi đến cùng phương?
Bao giờ trở lại chung đường gặp nhau?
Không gian dù có đổi màu,
Nhưng tình người vẫn trước sau một lòng.
Dù cho mòn núi cạn sông,
Nhưng lời thề ước vẫn không nhạt nhòa.
Trăng thề ai nỡ tách ra?
Mênh mông biển nhớ,bao la trời buồn!

Thi Nang