BÀ GIÀ

Một túp lều tranh,
Một bà già
Da
dày cóc
Tóc
bạc phơ
Tay chân
run mỏi,mắt mờ
Âm thầm chiếc bóng
ngẩn ngơ ra vào.
Che thân một chiếc áo nâu,
Một quần đen tơi tả,
Miệng ngậm trầu,
Cơm thường không thịt cá.
Mặc dù bà đã già,
Thế mà còn khổ cực,
Ngày đi gánh tranh xa,
Tối về than đau tức.
Khổ quá! Bà già ơi!
Trăm năm đời ngắn ngủi,
Sao không phút thảnh thơi?
Nhìn thấy,ai không tủi?
Con cháu ở phương nao?
Để cho bà khổ đau,
Không có người nương tựa,
Lo cơm nước từng bữa.
Bà ơi!Đừng buồn nhé!
Mong bà thấu lòng trẻ,
Thương xót vô bến bờ,
Ngồi buồn viết bài thơ.
Thi Nang       1973