GẶP NHAU

Xa nhau bao năm dài
Quả đất tròn quay mãi
Người xưa,nay gặp lại
Bên đường,lá me bay.
 
Chiến chinh không còn nữa
Qua rồi thời khói lửa
Em ơi! Anh về đây
Mình đi trên đường này
 
Ta chung sức chung tay
Góp phần cùng đất nước
Người người vui tiến bước
Để xây dựng tương lai….
 
Non sông liền một dải
Tình mình còn đẹp mãi
Dù gần hay cách xa
Vẫn đọng lại tim ta.
 
Mình bước vào vườn thơ
Thả hồn theo ước mơ
Cho đời thêm tươi đẹp
Vạn thuở không phai mờ….

Thi Nang

CHIA PHÔI

Ngân nga trong nắng tiếng ve sầu
Hạ buồn trôi mãi biết về đâu?
Cánh phượng rơi rơi trên áo trắng,
Sân trường trống vắng khắc tim đau.

Lần đầu mình ứa lệ xa nhau
Hẹn ước tình ta chẳng bạc màu
Người đi sông núi mang hình bóng,
Kẻ ở quê hương mãi nhớ sầu.

Anh đầu,em cuối một dòng sông
Chỉ cách sông sâu,chẳng cách lòng
Một năm xa,ngỡ là thế kỷ
Để hai đầu,kẻ nhớ,người mong.

Vượt sóng Sài Gòn,trải gió sương
Anh vào sư phạm đã ra trường,
Em đậu vào đại học ngoại thương,
Mình lại gặp nhau trước giảng đường.

Từ đó anh đi biệt phương trời!
Rừng xanh lấp lánh ánh trăng soi.
Ở nơi thành phố đèn xanh,đỏ
Chiều chiều ai ngắm lá me rơi?

Năm năm cách trở vẫn chờ mong
Hẹn ước ngày xưa tạc đáy lòng
Thời gian đã đo tim chung thủy
Em nhắn anh về giữa giá đông.

Bên nhau tâm sự hết canh ba
Đường phố lặng yên dưới trăng tà
Bao chặng đường qua,bao thương nhớ
Kỷ niệm còn đây,mắt lệ nhòa.

Tạm biệt em, anh trở lại nhà,
Rồi về công tác ở trường xa
Khắc sâu hình bóng em yêu nhỏ,
Có cả quê hương lẫn mẹ già.

Em lại nhắn anh nối nhịp cầu….
Anh vì nhiệm vụ chốn rừng sâu!
Biết đến bao giờ mình gặp lại?
Ngày về xin hẹn ở mai sau!

Chia phôi hai nẻo nát lòng đau
Từ ấy sông sâu đứt nhịp cầu!
Thuyền xưa giã biệt bờ bến cũ!
Chở nặng tình ai đến bạc đầu!

Thi Nang

SẬP CẦU CẦN THƠ (26-9-2007)

Bên bờ sông lạnh ngút trời đau!
Xây dựng chưa xong,đã sập cầu,
Bê tông cốt thép hàng ngàn tấn,
Đổ xuống gây nên cảnh thảm sầu!
 
Năm chục công nhân vĩnh biệt đời!
Ngàn ngàn giọt lệ đớn đau rơi,
Thương xót chồng con về đất lạnh,
Buồn này biết đến lúc nào nguôi?
 
Gần một trăm người đã bị thương,
Còn đang thoi thóp ở trên giường.
Bác sĩ ngày đêm lo cứu chữa,
Thân nhân thấp thỏm đợi bên đường.
 
Trung Ương,Chủ tịch nước thương dân,
Về viếng thăm gia đình nạn nhân,
Chia buồn cùng đồng bào ruột thịt,
Động viên,an ủi rất ân cần.
 
Đồng bào cả nước hướng về đây,
Thấy cảnh đau thương đổ nát này,
Vô cùng thương tiếc người gặp nạn!
Hiến máu,quyên tiền giúp đỡ ngay.
 
Bàng hoàng,xúc động hỡi người ơi!
Tang tóc,thê lương,lạnh đất trời!
Trên đống bê tông đang vỡ vụn,
Mưa rơi buồn bã hạt mưa rơi!

Thi Nang

CƠN BÃO ĐĂMBRI(SỐ 7)

Nghe tin thời tiết dạ nao nao,
Từ biển xa khơi bão tiến vào…
Gió cấp mười hai vùng tâm bão
Xoay vòng mây trắng ở trên cao.
 
Lệnh phòng chống bão khắp nơi nơi,
Thuyền dân đánh cá không ra khơi,
Gia cố đê kè thêm bao,đá,
Đồng bào vùng trũng phải di dời.
 
Bộ đội,công an đến tận nhà,
Dắt dìu em nhỏ lẫn người già,
Về chỗ an toàn phòng tránh bão,
Ấm tình,thắm nghĩa quân dân ta.
 
Gió gầm rú cuốn lá mưa bay,
Thanh Hóa đương đầu với thiên tai,
Nam Định chìm vào cơn bão dữ,
Người lo chống đỡ giữa đêm dài.
 
Mưa to lũ quét thảm thương thay!
Ruộng lúa,đường đi nước ngập đầy,
Nhà đổ,cây xanh cột điện gãy,
Gia cầm,cá chết nổi trôi thây.
 
Sóng vỗ ầm ầm nhảy qua đê,
Đê vỡ nước tràn ngập xóm quê,
Thôn làng bỗng chốc thành biển cả!
Tôm nuôi theo nước chẳng quay về.
 
Yên Bái nhà tan mấy cái rồi!
Đất bùn chôn sống mấy mươi người!
Đá lăn,núi lở gây tang tóc!
Sao chẳng thương tình,hỡi lũ ơi!
 
Bão lũ làm chi hỡi hóa công!
Biến không thành có,có thành không!
Tính ra thiệt hại hằng ngàn tỉ!
Nhìn thấy thiên tai quặn thắt lòng!

Thi Nang

VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC TUYẾT ƠI!

Nửa chừng xuân Tuyết đã đi xa,
Để lại con thơ với mẹ già,
Bỏ chồng,bỏ em cùng anh chị,
Tuyết nằm như ngủ,mặt như hoa.
 
Vĩnh biệt người thân,vĩnh biệt nhà!
Về vùng đất lạnh gió mưa sa!
Đột ngột ra đi không trở lại,
Khắc mãi tim người nỗi xót xa!
 
Mờ mờ ảo ảo đất trời quay,
Tê tái,lạnh lùng sương khói bay.
Trăng buồn khi thấy nhành hoa gãy,
Thương kiếp hồng nhan bị đọa đày!
 
Thương tiếc vô cùng hỡi Tuyết ơi!
Lòng anh đau xót đóa hoa rơi!
Lặng người rưng lệ nhìn lần cuối,
Từ đây vắng bóng Tuyết trên đời!

Thi Nang

ANH VÀ EM

Anh là một dòng sông
Em là vùng biển rộng
Sông nhấp nhô làn sóng
Chảy vào biển mênh mông.
 
Anh là ngọn núi cao
Em là rừng xanh lá
Vây quanh mấy hòn đá
Soi mình xuống nước ao.
 
Em là vầng trăng sáng
Anh là áng mây trôi
Mây che trăng hết rạng
Từng cơn mưa rơi rơi.
 
Em là chiếc lá xanh
Anh là giọt sương lành
Lá nhờ sương tươi mát
Sương trên lá long lanh.

Thi Nang

THU XANH (THU MIỀN NAM)

Một góc trời Nam một cảnh thu
Ban mai lành lạnh trắng sương mù,
Cây cỏ đứng yên còn say ngủ,
Trên cành ríu rít tiếng chim ru.
 
Mặt trời trăng trắng mọc sau mây,
Hơi nước trên không đã phủ đầy.
Muốn ngắm lá vàng rơi lác đác,
Mà sao chỉ thấy lá xanh cây.
 
Em bé tung tăng bước tới trường
Quần xanh áo trắng dáng thương thương
Vẻ mặt hồn nhiên,đôi mắt sáng
Râm ran cười nói ở bên đường.
 
Tóc xanh buông thả xuống bờ vai,
Tà áo dài tha thướt nhẹ bay,
Có cả trời thu trong nước biếc,
Thu xưa gợn sóng đến thu này.
 
Chợt nắng chợt mưa ấm lạnh đời,
Trưa thu lờ lửng áng mây trôi,
Chiều thu ráng đỏ,chân trời tím,
Đêm thu rả rích giọt mưa rơi.
 
Thu đến buồn vui bởi tại người
Thu xanh cây lá khắp nơi nơi.
Thu ở miền Nam là vậy đó,
Lòng ta thương nhớ mãi thu ơi!

Thi Nang

“HUN HÚT ĐƯỜNG THU”

Em ngồi một mình nghĩ ngợi chi?
Tóc xanh áo trắng đẹp xuân thì.
Nét liễu thanh thanh trên mắt biếc,
Nhớ về dĩ vãng phút chia ly?
 
Điều gì khiến em đã nghĩ suy?
Phải chăng em nhớ đến người đi?
Đã mấy mùa thu chưa trở lại!
Còn đây kỷ niệm lúc phân kỳ?
 
Tuyết rơi phủ trắng mái nhà xưa,
Liễu rũ mai gầy dưới nắng mưa.
Cảnh cũ còn đây,người xa vắng,
Chạnh lòng ngồi nhớ buổi tiễn đưa?
 
Ngoài trời thu lạnh,tuyết bay bay,
Lạnh sao,lạnh tận cõi lòng ai?
Nhìn ảnh em ngồi bên tuyết lạnh,
Thu đi,thu đến,mấy thu dài?
 
“Hun hút đường thu” xa mãi xa…
Đăm đăm,thăm thẳm khóe thu ba.
Thu đấy, người đây trào cảm xúc,
Cảnh thu lạnh lẽo giữa chiều tà.

Thi Nang

PHẠM LÃI ĐƯA TIỄN TÂY THI

Bên bến Tiền Đường ngàn cây úa lá

Phạm Lãi ngậm ngùi đưa tiễn Tây Thi

Lệ ứa bờ mi nát lòng Thiếu Bá

Khi thuyền hoa lướt sóng chở nàng đi

Đang độ xuân thì buộc phải chia ly
Chàng đứng trông theo ruột gan tê tái
Ai bày ra chi giây phút phân kỳ!
Thuyền rời xa bến nàng còn ngoảnh lại!

Héo hắt vàng thu nhuộm màu quan ải
Nhớ bóng thương hình vạn dặm mù khơi
Man mác mây trôi sầu lan cỏ dại
Thờ thẫn một mình ngắm cánh hoa rơi!

Nước Tiền Đường đã mấy lượt đầy vơi
Trăng Cô Tô biết bao lần tròn khuyết
Mà người xưa vẫn biền biệt phương trời
Cách trở núi sông mịt mờ sương tuyết…!

Thi Nang