CƠN LŨ

Những lúc mưa nhiều thường tạo lũ,
Không còn cây cổ thụ rừng già,
Nước tìm đâu để mà lưu trú,
Nên tuôn về biển cũ mờ xa.
Đã nhấn chìm vườn hoa,ruộng lúa,
Biết bao người mất của tan nhà,
Lũ càn qua cà ôi,rau úa,
Con khóc cha ràn rụa lệ sa!
Đường hư,cầu đứt ra,núi lở,
Đá,cây,bùn cản trở giao thông,
Nước ngập đồng,vây quanh chỗ ở,
Đất bằng bỗng chốc hóa thành sông.
Lũ lụt làm chi hỡi Hóa công!
Cuốn phăng mọi thứ dạt theo dòng,
Xót mấy gia đình trong buổi ấy,
Trước cảnh tang thương thấy não lòng!
Thi Nang

HẠT MƯA

Từ biển khơi bay vào vũ trụ
Tụ thành mây vần vũ đầy trời
Bỏ cuộc chơi,bao giọt tuôn rơi
Dạo khắp nơi,rồi tìm chỗ ngụ.
Giúp nông dân gieo trồng đúng vụ
Cho cây xanh hạt nhú mầm tươi
Đem nụ cười đến với muôn người
Cuối cùng sẽ quay về chốn cũ.
Thi Nang

HẠT CÁT

Hạt bụi nay hóa thành hạt cát
Sóng đại dương tắm mát quanh năm
Nơi sâu thẳm cát lặng yên nằm
Trong biển nước không bao giờ khát.
Khi gặp đá vô tình nghiền nát
Cát bay lên tận cõi trời cao
Đêm ngày kết bạn với trăng sao
Nương theo mây đáp vào sa mạc.
Rồi trần thế,kẻ khuân,người vác
Chở đem về dựng gác,xây lầu
Biến hóa hoài,sợ chi đi lạc
Mỗi vòng đời chẳng được bao lâu!
Thi Nang

NGÀY TRỞ LẠI

Khi ra đi vườn hoa vừa hé nụ,
Hạt bụi trôi theo cơn lũ về đâu?
Nhỏ dòng châu,nhìn mai vàng ủ rũ!
Rời bến cũ,lạc vào giữa biển sâu.
Ngày trở lại,nương dâu thành phố xá,
Trông sông xưa,mờ tăm cá,u sầu,
Trắng chiều thu,mưa Ngâu rơi lã chã,
Ai nhớ ai mà bạc cả mái đầu!
Thi Nang

HẠT BỤI VÂN DU

Từ chỗ hư không mà hóa có
Ta rong chơi khắp ngõ cùng quê
Lòng say mê,chẳng hẹn ngày về
Vui thú chốn sơn khê,xóm nhỏ.
Vượt gian khó qua ngàn cây cỏ
Dưới vầng trăng sáng tỏ đêm thu
Thích lãng du vào khu lá đỏ
Dù nơi đó giá lạnh sương mù.
Nhủ lòng tu giữa cõi âm u
Ngọn gió ru ta ngon giấc ngủ
Hồn mơ thăm nẻo cũ hoang vu,
Mãi vân du trong bầu vũ trụ.
Thi Nang

TA NHƯ HẠT BỤI

Ta về luyện chữ rèn câu
Nên đành lỗi hẹn không hầu bạn thơ
Gặp nhau trong buổi ban sơ
Người ơi! Đừng giận,đừng chờ,đừng mong,
Vì đời “sắc sắc không không”
Ta như hạt bụi trong vòng trầm luân.
Thi Nang

GIẤC MƠ (Khi xa quê)

Giấc mộng tàn,ai sao hiểu thấu!
Kỷ niệm nào nung nấu tim ta
Khi tạm biệt quê nhà yêu dấu
Nhớ những ngày thơ ấu đã qua.
Đêm mưa sa,mơ thấy cha già
Xót mẹ hiền màu da sạm nắng
Chiều ra ngõ đứng lặng trông xa
Mắt đẫn đờ,sương pha tóc trắng.
Nghe văng vẳng câu hò bến vắng
Trong lòng mình trĩu nặng hồn quê
Dưới trăng thề mối tình sâu lắng
Thời gian trôi đằng đẵng…lê thê…!
(Đến bao giờ mới được quay về?)
Thi Nang

GIẤC MỘNG

Trải hồn qua sông dài biển rộng
Hòa vào cơn gió lộng đầu non
Nương áng mây xây tròn giấc mộng
Mơ gặp ai mong ngóng mỏi mòn.
Lối về rêu phủ dấu chân son
Mà sao bóng vẫn còn đọng lại
Môi hồng,mắt biếc,ngón tay thon
Dáng thướt tha,ta luôn nhớ mãi…
Bây giờ cách bến bờ xa ngái
Hai trái tim oằn oại xót thương
Muốn gặp nhau sao lòng ái ngại
Khi tỉnh ra tê tái can trường!
Thi Nang

LÀ BẠN THƠ

Là bạn thơ buổi đầu gặp gỡ
Mong tình này vạn thuở đừng phai
Như đang lúc ban mai hoa nở
Cả cuộc đời xin chớ đổi thay.
Xướng họa thi ca suốt tháng ngày
Quên đi nỗi u hoài dĩ vãng
Từng đêm dài nối mạng hăng say
Cùng hướng tới tương lai tươi sáng…
Thi Nang