Chim xa bầy bao giờ họp lại?
Nhạn lạc đàn bay mãi về đâu?
Khu vườn xưa rêu phong cỏ dại
Gió đông về lạnh cánh hải âu.
Xuân qua đi,hạ buồn chợt đến
Lác đác sân trường cánh phượng rơi
Thời gian trôi thuyền không cặp bến
Nhớ thu nào đôi lứa chia phôi.
Kẻ đến rừng xanh người ngụ phố
Đêm chiến khu đường sáng trăng soi.
Buồn không em?Người đi kẻ ở !
Tình xuân nồng sông Cái ngăn đôi.
Ngắm trăng thu nhớ người tri kỷ
Đóa cúc vàng đêm ngủ anh mơ
Buồn viễn xứ thương đời kẻ sĩ
Vì nước mình,vì trẻ ngây thơ.
Anh ra đi vui cùng sông núi
Để lại quê hương mối tình đầu
Vượt bao rừng rậm,qua bao suối
Nhớ người em nhỏ đã về đâu?
Thi Nang
Tag Archives: Thơ mới
QUA SÔNG
Mình về thăm quê rồi trở lại
Chiều hè lặng lẽ đến đầu sông
Lòng hẹp, nước trong, bờ cỏ dại
Xăn quần bước xuống chỗ sông nông.
Nước gợn lăn tăn làn sóng biếc,
Lá rơi mấy chiếc lạc trên dòng,
Quốc gọi tình ai mà tha thiết !
Chim bay về tổ lượn trên không
Ráng đỏ,khói lam, chiều hoang vắng
Một mình đếm bước cõi trần ai
Người đi giữa rừng cây đứng lặng
Nhớ ai mái tóc xõa bờ vai.
Thi Nang
NÔNG DÂN
Vạn cỏ ngàn cây ướt đẫm sương
Long lanh từng giọt ở ven đường
Tiếng gà gáy sáng bên xóm nhỏ
Bừng lên tia nắng ấm quê hương.
Nông dân vội vã tiến ra đồng
Nắng dãi mưa dầm chẳng tiếc công
Bao giọt mồ hôi rơi trên đất
Qua bốn mùa xuân,hạ,thu,đông.
Ngày ngày lam lũ với ruộng vườn
Chân lấm tay bùn trải gió sương
Làm ra hạt thóc,hoa,rau,quả
Cho đời no ấm mãi ngát hương.
Góp công góp sức với non sông
Dù cho gian khổ vẫn một lòng
Bám đất giữ làng,lao động giỏi
Cho thửa lúa vàng nặng trĩu bông.
Thương quá!Người ơi ghi khắc lòng
Bao hạt thóc vàng bấy nhiêu công
Bưng chén cơm ăn mình lại nhớ
Giọt mồ hôi đổ của nhà nông.
Thi Nang
LŨ LỤT(tháng 8/2007)
Người ơi!Cơn bão đã đi qua
Gió xoáy gãy cây,đổ nát nhà
Mưa to lở núi,lăn tròn đá
Lũ lụt tràn về mấy tỉnh ta.
Nước dâng ba mét ở Hương Khê
Gió thổi mưa sa,lạnh tái tê
Trên mái nhà kia,người ngồi đó!
Người trôi theo nước chẳng quay về!
Đói cơm,khát nước,biết tìm đâu?
Lũ quét đường hư gãy đứt cầu,
Lúa chìm,vườn ngập,đê tràn nước,
Mất bao cây trái lẫn hoa màu!
Hàng nghìn tỉ bạc nước mang theo
Để lại nơi đây cảnh đói nghèo
Chính phủ đến thăm và cứu trợ,
Giúp đồng bào vượt bước gieo neo.
Bộ đội dùng thuyền để cứu dân
Một lòng vì nước đã quên thân
Lũ cuốn thuyền chìm,ôi thương tiéc!
Người còn kẻ mất,hỡi ân nhân!
Tây Nguyên,Hà Tĩnh,Quãng Bình ơi!
Biển lấp nương dâu,hỡi đất trời!
Nhìn thấy tang thương ai chẳng xót?
Biết mấy lương dân vĩnh biệt đời?
Thương người nên mở tấm lòng nhân
Hiện vật,hiện kim,hãy góp phần
Giúp đỡ đồng bào qua nạn lụt,
Mình “thương người như thể thương thân”.
Lũ lụt làm chi hỡi ông trời?
Phải chăng ông phạt cả loài người?
Cưa chặt cây rừng không còn nữa!
Tầng ozon thủng,nước bốc hơi !
Thi Nang
TRƯA HÈ
Thời tiết oi bức quá!
Vườn cây xanh vàng lá
Ve sầu hát ngân nga
Lan xa hòa nắng hạ.
Văng vẳng tiếng gà trưa
Điệu nhạc tự ngàn xưa
Hòa ca buồn tha thiết
Ru xoài,mít,bưởi,dừa.
Cây đứng lặng ngủ say
Người ngồi lòng tê tái
Ngẫng nhìn trời mây bay
Người đi chưa trở lại….
Lay cành ngọn gió đưa
Lá vàng rơi lưa thưa
Mây đen ùn ùn đến
Ào ào nặng hạt mưa.
Thi Nang
NHÀ TRỌ CŨ
Vào một buổi chiều thu
Đi ngang nhà trọ cũ
Thấy cảnh đã hoang vu
Dừng chân nhìn liễu rũ
Lặng người để trầm tư
Cách đây ba năm dư
Một mái nhà tranh nhỏ
Thư sinh xa đến trọ
Lá vàng rơi lác đác,
Huơng hoa bay thơm ngát,
Phong cảnh thật nên thơ,
Nhưng ai chẳng có ngờ:
Hôm nay cảnh vắng teo
Lá vàng còn rơi đó,
Lay cành vẫn còn gió,
Mà tiếng học bài đâu?
Dăm ba tà áo trắng,
Bây giờ đi đâu vắng?
Để lại mái tranh nghèo,
Cùng ta đứng buồn teo.
Mái tranh đà mục cũ,
Tường vách rách tả tơi,
Thềm sân đầy rêu phủ.
Thấy cảnh ta nghẹn lời.
Quanh nhà cỏ mọc cao,
Lẫn trong đám trúc,điều.
Nắng chiều soi cảnh vắng,
Trông cảnh chạnh lòng đau.
Một người một cảnh thâu
Riêng mang một nỗi sầu!
Thư sinh ba năm trước
Bây giờ đang ở đâu?
Thi Nang
1970
BỐN MÙA THƯƠNG NHỚ (Nhớ thương thầy cũ)
Dù năm tháng trôi qua
Nhưng lòng con vẫn nhớ Người thầy cũ thiết tha Khi xuân về mai nở Từ độ thầy cách xa Nắng hè oi bức quá Tiếng ve sầu ngân nga Nơi quê người xứ lạ… Thầy ơi!Thu lại về Ngày khai trường còn đó Trường cũ nở ngàn hoa Còn đây đàn em nhỏ… Khi đông về lạnh giá Từng cơn Bấc thổi qua Thầy con không còn nữa! Thương thầy đã đi xa… Con lặng nhìn mây bay Từng đàn chim về tổ Da diết nhớ thương thầy Đã thành người thiên cổ! Thầy là tấm gương sáng Để cho các con soi Muôn năm còn tỏ rạng Trong tâm người.Thầy ơi! Thi Nang |
NHỚ BẠN 2
Đứng sông con trông về sông cái
Nhớ cảnh nhớ người nhớ bạn xưa
Trên bờ sông cái ai ở lại
Chiều vàng nhớ mãi những đêm mưa…
Thi Nang
GẶP NHAU TRONG VƯỜN THƠ
Ấn bàn phím vào thơ
Lần tìm những ước mơ
Trên đường In-tơ-net
Anh gặp em đang chờ.
Những câu thơ đậm đà,
Dịu ngọt và thướt tha,
Ngân xa mà tha thiết,
Như tiếng nhạc lời ca.
Vườn tím nở ngàn hoa
Khoe sắc màu rực rỡ,
Thơm ngát hương bay xa,
Thắm tình người muôn thuở.
Vui sao mình tái ngộ,
Cùng dạo bước bên nhau,
Đi giữa rừng hoa nở,
Lấp lánh dưới trăng sao.
Em ơi!Mình tạm biệt,
Gởi lời chào thắm thiết.
Hẹn gặp lại thơ sau,
Trong vườn tím sắc màu.
Thi Nang
ANH THƯƠNG BINH
Dấu chân tròn in trên mặt đất,
Từng vết son tô thắm quê hương.
Chiến tranh tàn người còn kẻ mất,
Bàn chân anh nằm lại chiến trường.
Cuộc sống anh còn nhiều gian khổ,
Mặt người đã hằn vết đau thương.
Trên đường quê thắm mồ hôi đổ,
Khi gió đông về lạnh thấu xương!
Anh hy sinh một phần thân thể,
Cho non sông rạng rỡ tương lai.
Thỏa chí trai dời non lấp bể
Nào tiếc chi một mảnh hình hài.
Anh bước trên đường quê rộng mở,
Bình minh tỏa sáng đất hùng anh,
Dưới cờ sao hồng tuơi rực rỡ,
Sống tự do,độc lập,yên lành.
Thi Nang