MÀNG CHI…

Màng chi gió bụi lướt trên đầu
Lội suối trèo đèo há sợ đâu!
Hàn Tín lòn trôn nơi giữa chợ,
Trương Lương lượm nón ở bên cầu.
Tu tâm dưỡng tánh không tham bạc,
Luyện chí rèn tài chẳng hám châu.
Hãy đợi thời cơ đừng nóng vội,
Mới mong thoát khỏi cảnh đau sầu.

Mới mong thoát khỏi cảnh đau sầu
Nếu bụi vương vào sẽ ố châu!
Đến chốn vườn mơ mà phóng bút,
Về nơi suối mộng để xây cầu.
Chen chân cõi ảo chưa cần lắm,
Lấn bước đường trần chả thiết đâu!
Chỉ muốn cùng mai vui sớm tối,
Xua tan phiền muộn ẩn trong đầu.
Thi Nang

TÌNH ĐẦU DANG DỞ

Đọng mãi trong tâm ước thệ đầu,
Người rời chốn cũ biết tìm đâu!?
Chim xanh thuở nọ không về tổ,
Ô thước ngày nay chửa bắc cầu.
Lỗi hẹn nên đành tan nát đá,
Sai thề phải chịu úa mềm châu.
Tình xưa bạc tóc còn thương mãi,
Lắng xuống lòng đau vạn cổ sầu!
Lắng xuống lòng đau vạn cổ sầu!
Xâu tình nối lại chuỗi trân châu.
Trọn đời khắc cốt bao lần hẹn,
Suốt kiếp ghi tâm mấy lượt cầu.
Đến bến không còn hình liễu nữa!
Thăm vườn chẳng thấy bóng hồng đâu!
Quay về xóm nhỏ vào thu ấy,
Đứng lặng nhìn trăng ở đỉnh đầu.
Thi Nang

 

SÔNG SÂU NGĂN CÁCH

Sông sâu ngăn cách mối tình đầu
Lá thắm năm nào đã ẩn đâu?
Ráng nhuộm mây hồng trên đỉnh núi
Trăng soi nước bạc dưới chân cầu
Người qua sóng gió,thân đầy bụi
Kẻ ở quê nhà,mắt cạn châu
Những phút gần nhau sao ngắn ngủi
Men cay chẳng giải được cơn sầu.
Men cay chẳng giải được cơn sầu
Lấy nhớ xâu tình tựa hạt châu
Nén chặt vào tim cho trí ước
Chôn sâu xuống dạ để tâm cầu
Nhìn oanh sát cánh thêm buồn nửa!
Ngắm liễu liền cành bớt tủi đâu!
Xót buổi phân kỳ bên bến vắng!
Chiều buông sương trắng phủ lên đầu.
Thi Nang

 

QUAY VỀ NẺO CŨ

Mái tóc đầy sương nhuộm trắng đầu
Quay về nẻo cũ bóng Hằng đâu?
Rừng thưa héo hắt không còn lá,
Suối vắng đìu hiu chẳng có cầu.
Dạo bước lên non mà kiếm đá,
Trầm mình xuống biển để mò châu.
Bay vào cõi mộng hồn tê quá!
Chỉ thấy trong mơ dáng liễu sầu!

Chỉ thấy trong mơ dáng liễu sầu!
Mắt nàng thuở trước sáng như châu.
Thầm thương chiếc lá rơi trên bãi,
Lặng nhớ vầng trăng ở dưới cầu.
Bến hẹn ngày nao còn luyến mãi,
Thuyền chờ buổi ấy chẳng quên đâu!
Chiều đông tuyết phủ mờ quan ải,
Mái tóc đầy sương nhuộm trắng đầu.
Thi Nang

THUYỀN ĐI BIỀN BIỆT

Dù xa vẫn đợi mối duyên đầu
Chẳng biết bây giờ bạn ở đâu?
Nhớ phút cầm giày khi lội suối
Thương giây cởi dép lúc qua cầu
Vương hoài trước mắt bao hình bóng
Đọng mãi trong lòng những giọt châu
Kỷ niệm chìm sâu vào quá khứ
Mà sao dạ cứ trĩu u sầu!?

Mà sao dạ cứ trĩu u sầu!?
Mỗi độ thu về mắt đẫm châu
Lối cũ hoa rơi tàn úa cánh
Đường xưa lũ cuốn nát tan cầu
Mây bay,núi đứng luôn trông mãi!
Nước chảy,sông chờ chẳng thấy đâu!
Biền biệt thuyền đi xa bến ái!
Mang theo hình bóng thuở ban đầu.
Thi Nang

MÃI ĐỢI CHỜ

Mãi đợi chờ nhau đến bạc đầu
Thương người bạn cũ đã về đâu?
Mong ngày tái ngộ cho tròn hẹn
Ước buổi đoàn viên để vẹn cầu
Dệt mộng tìm hình trong bốn biển
Đưa hồn trải bóng khắp năm châu
Trăng thề nửa mảnh treo lơ lửng
Thả xuống Tương giang một khối sầu

Thả xuống Tương giang một khối sầu
Lắng vào trong dạ mấy hàng châu
Ra đi nẻo mới chưa quên lối
Trở lại sông xưa đã gãy cầu
Lá cuốn theo dòng không thấy nữa!
Thuyền rời bỏ bến chẳng còn đâu!
Năm chờ tháng đợi lòng se thắt
Ngày nhớ đêm mong bạc mái đầu.
Thi Nang