NHỚ VỀ MỘT THUỞ

Ngọn cỏ ven lề ướt đẫm sương
Người đi vội vã ở trên đường
Khơi ngày giã cảnh thường lưu luyến
Gợi buổi xa nhà mãi vấn vương
Dẫu trải dăm vùng luôn mến bạn
Dù qua chục nẻo vẫn yêu trường
Đem từng nét chữ cho trò nhỏ
Thuở nọ không nề đến viễn phương
Thi Nang

QUÊ NHÀ

QUÊ HƯƠNG
Là nơi mẹ đẻ con ra
Quê hương – nỗi nhớ diết da suốt đời
Một vùng đất,một khoảng trời
In sâu ký ức từ thời ấu thơ.

Lời ru của mẹ ngày xưa
Đưa con vào những giấc mơ ngọt lành
Cánh cò bay lả đồng xanh
Mến yêu cuộc sống thanh bình làng quê.

Quê hương nơi chốn đi về
Nhắc ta giữ trọn lời thề cùng ai
Dù cho thế cuộc đổi thay
Vẫn là núi đó sông đây vững bền.

Về quê hương với mẹ hiền
Thảnh thơi trút bỏ ưu phiền trong ta!
Nguyễn Đức Tùy (bút danh Phan Hoàng)
(Trích trong tập thơ Lục Bát Tình Quê của nhà thơ Nguyễn Đức Tùy)

Xin phép kính họa với Thầy Nguyễn Đức Tùy một bài ạ

QUÊ NHÀ
Từ khi tạm biệt quê nhà
Lòng luôn yêu mến thiết tha trọn đời
Thân thương mặt đất khung trời
Ầu ơ tiếng mẹ cùng lời trẻ thơ.

Con đường,thửa ruộng năm xưa
Len vào giấc ngủ đêm mơ yên lành
Hàng cây rợp bóng vườn xanh
Thương cha nhớ mẹ đâu đành bỏ quê.

Dù xa vẫn muốn quay về
Trong tâm mãi khắc câu thề với ai
Sắt son một dạ không thay
Băng qua bão táp chẳng lay chí bền.

Bây giờ trở lại điền viên
Vui cùng con cháu,vợ hiền,quê ta
Thi Nang

NHỚ CỘI MAI GIÀ

Ra thềm lặng lẽ nhớ hàng mai
Vững cội bền thân trải bóng dài
Ngẩng lá phơi màu trong vũ trụ
Vươn nhành điểm nét giữa trần ai
Cho lòng kẻ đó thường mơ mãi
Để dạ người đây vẫn mến hoài
Dẫu gả đi rồi qua mấy độ
Nhưng mà ấn tượng chẳng hề phai
Thi Nang