NƯỚC VÀ MÂY

Ước mơ dạo khắp đất trời

Thay hình đổi dạng mây rời nước xanh

Bồng bềnh trên chuyến du hành

Hòa cùng khói bụi xây thành phù vân

Nay đây mai đó xa gần

Âm thầm nhìn xuống cõi trần long đong

Mây bay lờ lững trên không

Dừng chân đỉnh núi nhớ dòng sông xưa

Nương mình theo ngọn gió đưa

Nghiêng thân lặng ngắm rừng thưa lá vàng

Nhớ nơi biển cả mênh mang

Nhớ bờ bến cũ nhớ hàng thông reo

Cheo leo heo hút lưng đèo

Trải qua lắm cảnh gieo neo đoạn trường

Mang theo bao nỗi nhớ thương

Nước ơi!Có biết chặng đường mây đi?

Nắng sương vất vả sá gì!

Lòng mong hội ngộ mơ khi sum vầy

Bây giờ ngăn cách nước mây

Mai sau ắt sẽ có ngày gặp nhau

Nước ơi,hãy bớt buồn đau!

Bao la bát ngát xanh màu trùng dương

Dù đi vạn nẻo ngàn phương

Nhưng mây vẫn nhớ vẫn thương vô bờ

Quanh năm trôi nổi dật dờ

Nước mây mây nước luôn chờ đợi nhau…!

Thi Nang

SÓNG NGẦM

Em chẳng nói…bây giờ mới biết!
Để người đi… da diết buồn đau!
Bao thu lá đã khô nhàu,
Mà tim ai vẫn tím màu xót thương!

Vượt dặm trường,xa quê thấy tủi!
Đâu màng chi biển,núi ngăn mình.
Vì sao em lại nín thinh?
Khi anh biệt đóa hoa xinh bên đời.

Nhớ kẻ ở phương trời đợi mãi!
Mấy năm dài lệ chảy vào tâm!
Đêm ngày lầm lũi,lặng câm,
Lắng nghe từng đợt sóng ngầm xoáy qua!
Thi Nang

LẠNH LÙNG!

Ngọn gió đông về,người có biết?
Khi nhìn dòng nước xiết thêm đau!
Áo xưa giờ đã tơi nhàu,
Mà sao mặt vẫn dàu dàu tiếc thương!?

Mắt biếc nào còn vương lệ tủi,
Mờ mờ bay khói bụi quanh mình,
Dằn lòng đứng lặng làm thinh,
Xa nghe tiếng mõ lời kinh giữa đời.

Buổi tiễn đưa thuyền rời bến mãi,
Để từng đêm khắc khoải trong tâm,
Lạnh lùng với chiếc bóng câm,
Thời gian mỗi khắc âm thầm trôi qua…!
Thi Nang

MẸ HIỀN

Trên đường khổ tấm thân già
Nhìn hình ai chẳng xót xa trong lòng
Chân chồn,gối mỏi,lưng còng
Khăn đen trùm tóc,nón không đội đầu
Sầu còn đọng lại tràn trầu
Buồn vương rổ bí,mủng bầu,thúng khoai
Hằng ngày gánh nặng ê vai
Đi về giữa cõi trần ai một mình
Mẹ hiền vẹn nghĩa,tròn tình
Chiều chồng,dạy trẻ sơ sinh nên người
Nuôi con,tần tảo suốt đời
Công ơn ví tựa biển trời bao la.
ThiNang

TÌNH BẠN

Gửi đến biên thùy tấm áo đan
Thương anh bộ đội ở trên ngàn
Bồi hồi nhớ bạn khi nhìn trúc
Khắc khoải mong người lúc ngắm lan
Tri kỷ chưa về đành gác bút
Tri âm chẳng đến phải treo đàn
Bao giờ biển lặng ta cùng hát
Để chúc sơn hà được vạn an.

Thi Nang

XÓT ĐÓA HOA TÀN

Làn sương điểm trắng đóa hoa đào
Gió thoảng ru tình mấy cánh chao
Bướm thích mùi hương đang lượn tới,
Ong say vị mật đã chui vào.
Tràng rơi lác đác xui tim nhói,
Nhụy rữa tơi bời khiến dạ nao.
Thấy cảnh đài xanh nay nhạt sắc,
Bâng khuâng đứng lặng,lệ tuôn trào.

Thi Nang

NHỚ BẠN

Mai vàng cuốn hút cả hồn anh,
Đã mấy xuân qua lá bỏ cành.
Xót kẻ đi vào nơi lửa đỏ!
Thương người ở lại chốn vườn xanh!
Từng chiều ước nguyện đừng dang dở,
Mỗi sáng cầu mong được tốt lành.
Đợi mãi nhưng thuyền chưa cập bến,
Âm thầm nhớ bạn suốt năm canh.

Thi Nang

LY HƯƠNG NGÂM KHÚC

An Nhơn Tây! Cố hương hoa gấm,

Quê nội giờ còn thắm tươi không?

Đất bằng nổi sóng đau lòng

Khiến dân làng phải ly hương não nề!

Giờ đây ta nhớ quê khôn tả,

Nhớ năm xưa cây lá xanh xanh,

Lưa thưa nhà ngói nhà tranh,

Con đường đất đỏ quanh quanh trong làng.

Ta lại nhớ mấy hàng tre biếc,

Cơn gió lùa,mấy chiếc lá rơi,

Tre kêu kẽo kẹt từng hồi,

Cung đàn tuyệt diệu của thời yên vui.

Nhớ biết bao!Dây gùi,khóm chuối,

Dăm hàng cam,gốc ổi,thân lê

Mỗi năm mỗi độ hè về,

Lá xanh quả ngọt sum sê cành oằn.

Ôi nhớ quá!Năm căn nhà nhỏ,

Mái tranh nghèo,dù khổ nhưng vui

Biết bao kỷ niệm chôn vùi

Chôn nhau cắt rốn ngậm ngùi nhà ơi!

Xoài trước ngõ,ta chơi thường bữa,

Điều sau nhà tuổi chữa là bao

Nép minh dưới mấy hàng cau,

Đẹp sao cảnh vật một màu thiên nhiên.

Ôi tịch mịch!Cửa thiền rộng mở,

Mùi trầm hương,tiếng mõ bay xa,

Tiếng chuông thong thả ngân nga,

Mõi chiều,mỗi sớm sư già chiếc thân.

Nhớ biết bao!Nhân dân quen thuộc,

Đêm hiểm nghèo ,đèn đuốc thăm nhau

Vui cùng hưởng,khổ cùng đau,

Anh em chung giọt máu đào mà ra.

Nhớ thiếu nữ quê ta tha thướt

Yêu kiều thay!Từng bước chân đi,

Mỗi bước chân,một câu thi,

Thua chi Bao Tự,kém gì Tây Thi.

Nhớ nhạc sĩ lòng ta mến mộ,

Tài đàn như Tư Mã ngày xưa,

Nga nga chí tại rừng thưa,

Dương dương chí tại nước lờ đờ trôi.

Ôi đẹp bấy!Bầu trời buổi sáng,

Mặt chúa xuân ló dạng sau chồi

Vầng hồng soi thắm hoa tươi,

Người thời lao động,chim thời líu lo.

Buồn thay!Những chiều thu ảm đạm,

Ngẫng nhìn trời,mây xám mờ che,

Gió vàng thổi mát làng quê,

Lá vàng tuôn đổ bay về phương nao?

Sực nhớ lại ngày nào chạy loạn

Trung Hòa ta lánh nạn mấy năm

Quê nhà còn được về thăm,

Xuân qua ta chỉ về năm,ba lần

Vì Trung Hòa ở gần làng cũ

Ra đê nhìn cũng đủ thấy quê

Nhưng mà ta vẫn ủ ê

Cửa nhà chật hẹp khó bề làm ăn.

Mỗi khi ta nhìn làn khói trắng,

Từ quê xưa dưới nắng vươn lên,

Than ôi!Ta thấy buồn tênh

Những chiều quê cũ ai quên được nào.

Khói từ bếp bốc cao như thế,

Nhưng ta nào có để ý đâu

Bây giờ nhìn thấy càng sầu,

Càng lo,càng thảm,càng đau đớn lòng.

Vào một buổi chiều đông giá lạnh,

Áng mây chiều nhuộm cảnh buồn ơi!

Tai nghe pháo bắn vang trời,

Ta ra đê ngắm,thôi rồi quê ơi!

“Những thằng đui”hại đời ác quá!

Sao chúng mầy tàn phá quê ta?

Ôi thôi,pháo đã đốt nhà!

Khói đen mù mịt lửa đà bốc cao!

Đứng trên đê lòng đau tựa cắt

Nhìn tro bay nước mắt tuôn sa

Giơ tay hứng lấy tro nhà,

Nhưng tro bay bổng biết là về đâu?

Hỡi nhà ơi,biết bao kỷ niệm!

Giờ đây ta biết kiếm đâu ra?

Dựng nhà công khó mẹ cha,

Thế mà khoảnh khắc nhà đà thành than!

Cây quanh nhà cũng tàn theo lửa,

Vì không người để chữa nhà ơi!

Tay chân ta đã rã rời,

Đứng trông cảnh ấy lòng người đớn đau.

Màn đêm xuống ta vào nhà ngủ,

Nhưng lòng ta ủ rũ,đau đầu

Tiếc nhà,cây cảnh,cau trầu…

Bao nhiêu kỷ niệm gợi sầu bấy nhiêu.

Thế nhưng cảnh tiêu điều là mấy!

Vào sáng xuân trông thấy mà đau

Một đàn xe ủi đuổi nhau

Như con mảnh thú lăn vào quê xưa!

Quê ơi!Đã tỉnh chưa hay ngủ?

Thương quê không có đủ chân tay,

Thương quê không cánh mà bay,

Thương quê đứng đó đêm ngày với ai?

Tiếng máy xe gầm dài rồi dứt,

Cây từ từ ngã gục!Thương thay!

Nghìn năm ai biết một ngày?

Đó cây đã ngã,người đây não nề!

Tiếp theo nhau cây lê,cây bưởi…

Than ôi!Độc bấy lưỡi xe ơi!

Cây ta đang đứng giữa trời,

Dã tâm phá hủy cây nơi đất lành.

Trong chốc lát ngàn xanh vạn cổ,

Thành đất bằng,thành chỗ quạnh hiu.

Nhà ơi!Cây hỡi!Mến yêu,

Bao nhiêu cảnh đẹp,bấy nhiêu mỹ tình.

Cây ngã còn thấy hình cây ngã,

Nhưng hỡi ơi!Mồ mả Tổ Tiên,

Tổ Tiên dạo cảnh cửu tuyền,

Thế mà mồ mả chẳng yên với đời.

Đời loạn lạc khắp nơi dân khổ!

Biết về đâu có chỗ yên lành?

Chiến tranh khốc liệt hoành hành!

Nhà nơi Trung Lập tan tành,quê ơi!

Thân ta nay chân trời góc bể,

Bồng bềnh trôi,ta sẽ về đâu?

Bắc Hà ta ngụ đêm thâu,

Nhìn về quê cũ một màu tối đen.

Chốn Bắc Hà tuy quen lâu đấy,

Nhưng giờ đây ta thấy buồn tênh!

Buồn vì cảnh lá xa cành,

Buồn thân người tựa chỉ mành treo chuông.

Sau ta về Bình Dương tỉnh cũ,

Quận Lái Thiêu vườn phủ nơi nơi

Bình Hòa ta ở qua thời,

Trải xem cảnh vật xanh tươi hữu tình.

Đây rừng vườn xanh xanh đẹp bấy,

Đẹp mà chi trông thấy càng đau!

Tha hương khiến khách u sầu,

Tha hương sao khéo vẽ màu thiên nhiên!

Ta thầm hỏi cảnh tiên hay tục?

Thôi cho dù cảnh tục hay tiên,

Xanh xanh thơm ngát một miền

Nên thơ một cảnh điền viên đâu bằng?

Càng thấy cảnh càng tăng nỗi nhớ,

Mái tranh nghèo,quê cũ,vườn xưa

Còn đâu buổi sáng,buổi trưa,

Buổi chiều gió thổi lúa mùa xanh xanh.

Còn đâu đêm trăng thanh gió mát,

Ru hồn ta tiếng hát thanh thanh

Nào người nghiêng nước,nghiêng thành

Nào người nhạc sĩ bôn hành phương nao?

Nào còn đâu hàng cau cao vút

Lũy tre xanh cành trúc phất phơ

Cửa thiền tịch mịch hư vô,

Gió vàng gợn sóng mặt hồ lăn tăn

Nào còn đâu lá vàng trước ngõ,

Vèo vèo rơi trong gió mùa khô

Đa đa da diết thương nhà

Đau lòng tiếng quốc thiết tha gợi sầu!

Nào còn đâu đàn trâu về ấp

“Tiếng thổi tay” vang khắp ruộng đồng

Cùng diều giấy lượn trên không

Chiều quê thanh thản mục đồng cởi trâu

Nào còn đâu đất màu “mới lật”

Dãy dãy cong nhẵn mát trên đồng

Tù và giục xé làn sương,

Từng đoàn công cấy lên đường bước mau.

Ôi!Cuộc đời bể dâu chi bấy,

Quê xanh xanh giờ thấy gì đâu!

Còn chăng nắng úa cỏ khâu?

Lan trên đất trắng xây mồ cỏ cây!

Hay là còn khói mây ủ rũ!

Đống ngói tàn rêu phủ xanh xanh!

Hay còn một chén tro tranh!

Mưa chan gió thổi cũng đành chịu thôi!

Đêm từng đêm trăng soi lạnh lẽo,

Ngày lại ngày nắng chiếu đất không!

Thê lương cằn cỗi một vùng,

Quê ơi!Năm tháng lạnh lùng xiết bao!

  Chiến tranh nhẻ!Cớ sao độc thế!

Tạo hóa ơi!Dâu bể tang thương!

 

Dân làng khổ sở chán chường,

Lìa xa quê cũ đoạn trường biết bao!

Quê ơi!Những đêm sao trăng tỏ

Chốn đất này vạn cỏ ngàn cây

Đêm trăng cảnh đẹp thế này

Nhưng mà ta vẫn khôn khuây quê nhà.

Nhìn Tây Bắc quê ta hướng đấy

Càng trông sao càng thấy nhớ quê

Bao giờ ta mới được về?

Tủi mừng lần bước thăm quê điêu tàn!

Ngày thê lương mưa chan tê tái,

Lạnh lẽo thay!Dưới mái hàn gia,

Ngồi đây lại nhớ quê nhà

Trông về chỉ thấy mù mù dặm khơi.

Ta thương nhớ thế thôi quê nhé!

Xin quê đừng trách kẻ ly hương

Dù đi trăm hướng ngàn phương,

Lúc nào ta cũng nhớ thương quê nhà.

Thi Nang

(Viết xong vào ngày 02-6-1973)

Vịnh HÀN MẶC TỬ

“Thông minh tài trí anh hùng
Ngu si dại dột cũng chung một gò ”
Gẫm câu nói người xưa hẳn có
Kìa xem!Hàn Mặc Tử tài hoa
Vần thơ qua bao năm tháng vẫn không nhòa
Tài tình bấy!Để rồi mang bệnh hủi!
Xem thân thế,buồn buồn,tủi tủi,
Đọc văn chương,tiếc tiếc,thương thương.
Ôi!Đời Hàn là bi khúc đoạn trường
Thuyền dâu bể đưa Hàn xa trần thế!
Thân càng tàn,thơ Hàn càng đẫm lệ:
Nào tình,nào trăng,nào mộng,…thiết tha
Cõi nhân gian:sinh,lão,bệnh,tử,…đấy mà!
Người trần ai thoát sao cho khỏi?
Ba vạn sáu ngàn ngày còn ngắn ngủi,
Sá gì đời có hai mươi tám tuổi thôi!
Thương cho kiếp sống của người!

Thi Nang

NHỚ CỐ HƯƠNG

Thao thức đêm dài nhớ cố hương

Buồn giăng gác trọ ở bên đường

Trăng xưa chiếu sáng dòng sông hẹn

Phượng cũ tô hồng suối tóc vương

Bóng mẹ mang theo vào dặm thẳm

Hồn quê ẩn hiện suốt canh trường

Mong ngày trở lại thăm nguồn cội

Trĩu nặng trong lòng nỗi luyến thương

Thi Nang