Chân trời xám xịt những màn mây
Chẳng biết về đâu nhạn rẽ bầy?
Nắng nhạt còn vương vàng bãi cỏ
Sương mờ đã phủ trắng hàng cây
Trông về xóm cũ hằng thương mẹ
Ngoảnh lại trường xưa mãi nhớ thầy
Quạnh quẽ bên thềm cơn gió thổi
Đầu đông lạnh lẽo tấm thân gầy
Thi Nang
Monthly Archives: October 2019
NHỚ NHỮNG CHIỀU ĐÔNG XƯA
Xa trò giã bạn tỉnh Bình Dương
Nhớ những chiều đông ở lại trường
Ủ rũ hoa vàng chưa hết rụng
Âu sầu ráng đỏ vẫn còn vương
Rừng sâu tĩnh lặng sương mờ lối
Nẻo cũ bình yên lá rợp đường
Khắc mãi vào tâm nhiều kỷ niệm
Lưu hoài xuống não vạn niềm thương
Thi Nang
CUỐI MÙA THU XƯA
Đã cuối mùa thu ảm đạm trời
Khi về ngõ quạnh lá vàng rơi
Đìu hiu cảnh cũ trong làng xóm
Vắng vẻ nhà xưa giữa cuộc đời
Khắc não ân dày không thể cạn
Ghi lòng nghĩa nặng chẳng hề vơi
Chiều quê lạnh lẽo buồn man mác
Nhói quả tim hồng hỡi bạn ơi!
Thi Nang
CHIỀU ĐÔNG NƠI VIỄN XỨ
Sương mờ nắng nhạt cảnh làng quê
Giữa buổi chiều đông gió lạnh về
Lặng lẽ hai gà bươi gốc bưởi
Âm thầm một sẻ đáp cành lê
Hằng thương bạn cũ ngày xa cách
Mãi nhớ trò xưa thuở cận kề
Ngoảnh lại thôn nghèo nơi viễn xứ
Kiên cường vượt khó chẳng hề chê
Thi Nang
CHIỀU ĐÔNG LẠNH LẼO
Lưng trời ảm đạm những chiều đông
Lạnh lẽo màn sương phủ trắng đồng
Giã bạn hôm nào cho kẻ nhớ
Xa trường độ ấy để người trông
Nhà xưa xóm cũ thương đầu bạc
Ngõ quạnh vườn hoang tủi má hồng
Đã mấy năm dài chưa trở lại
Bao mùa ngóng đợi cũng bằng không.
Thi Nang
ĐỀ THI TẠI NƠI THẤY NHAU NGÀY TRƯỚC (dịch thơ)
題 昔 所 見 處
昔 年 今 日 此 門 中
人 靣 桃 花 相 映 紅
人 靣 不 知 何 處 去
桃 花 依 舊 笑 東 風
崔 護
Dịch âm
ĐỀ TÍCH SỞ KIẾN XỨ
Tích niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Thôi Hộ
Dịch nghĩa
ĐỀ THI TẠI NƠI THẤY NHAU NGÀY TRƯỚC
Ngày này năm trước,trong cửa này,
Mặt người với hoa đào cùng ánh hồng cho nhau.
Mặt người chẳng biết đi nơi nào rồi,
Tuy hoa đào vẫn cười gió đông y như cũ.
Bài thơ này của Thôi Hộ (tên tự là Ấn công),được viết ra trong một trường hợp lạ lùng như sau:
Thôi Hộ thuở còn niên thiếu,nhân tiết Thanh minh,đi chơi về phía Nam thành Lạc Dương.Thấy có vườn đào
hoa nở đỏ,liền đến gõ cửa xin nước uống.Một thiếu nữ đẹp ra mở cửa và mời vào nhà.Ngày Thanh minh năm sau,
Thôi cũng đến chỗ cũ và gõ cửa như lần trước,nhưng đợi lâu không thấy ai mở cửa,bèn đề bài thơ này nơi cổng
rồi ra về.Ba hôm sau trở lại,nghe trong nhà có tiếng khóc.Một cụ già ra hỏi: “Anh có phải là Thôi Hộ không,
con tôi đọc thơ anh mà cảm bệnh,vừa mới chết.”Thôi Hộ vào nhà đến bên xác thiếu nữ đứng trầm ngâm giây lâu.
Thiếu nữ bỗng mở mắt ra nhìn và sống lại.Về sau hai người cùng kết duyên với nhau.
Nguyễn Du đã lấy ý hai câu cuối trong bài này để viết hai câu sau trong Truyện Kiều:
Trước sau nào thấy bóng người,
Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.
Nguyễn Du
Bản dịch thơ của Nam Anh
Ngày này trong cửa năm qua,
Mặt người cùng ánh màu hoa đào hồng.
Mặt người nào biết đâu trông,
Hoa đào vẫn đấy gió đông cười tình.
Nam Anh
Toàn bộ phần ghi trên đây được trích từ sách: HÁN VĂN GIÁO KHOA THƯ của Võ Như Nguyện và Nguyễn Hồng Giao
,nhà xuất bản Đà Nẵng ấn hành năm 2009.
Sau đây là bài dịch thơ của Thi Nang
Năm xưa trong cửa ngày này,
Mặt người ánh sắc đỏ hây hoa đào.
Mặt người đi đến nơi nào?
Hoa đào như cũ cười chào gió đông.
Thi Nang
TRỞ LẠI BẾN ĐÒ NGANG
Lặng lẽ dừng chân ở gốc bàng
Âm thầm trở lại bến đò ngang
Trong đầu đã khắc hình sông rạch
Giữa dạ còn in cảnh xóm làng
Rực rỡ bên thềm xinh vẻ cúc
Im lìm cạnh ngõ thắm màu trang
Nhìn quanh chẳng thấy người năm cũ
Vắng vẻ nhà xưa thật ngỡ ngàng
Thi Nang
CUỐI THU
Quạnh quẽ bên thềm buổi cuối thu
Ngàn cây vạn cỏ trắng sương mù
Thăm vườn nhớ mãi lời cha dạy
Đẩy võng thương hoài tiếng mẹ ru
Ngõ nọ trưng hình xui mắt mỏi
Nhà kia trỗi nhạc khiến tai ù
Nhìn ra nẻo cũ mờ mây khói
Gợi cảnh lâm tuyền lúc viễn du
Thi Nang
KHI NÀO GẶP LẠI?
Trường xưa kỷ niệm còn lưu giữ
Lớp cũ ân tình chửa nhạt phai
Mãi nhớ mong người ra biển rộng
Hằng thương xót kẻ vượt sông dài
Bao ngày bão giật rơi nhành trúc
Những buổi dông lùa rụng lá mai
Giã bạn xa thầy đi khắp nẻo
Khi nào tái ngộ ở trần ai?
Thi Nang
NGHÌN TRÙNG XA CÁCH
Người đi dặm thẳm hằng mong nhớ
Kẻ ngụ quê nghèo mãi ngóng trông
Lặng lẽ năm dài ra cuối biển
Âm thầm tháng rộng ở đầu sông
Còn in xuống não ly trà đậm
Đã khảm vào tâm chén rượu nồng
Buổi tiễn đưa thuyền sương giá lạnh
Bao giờ trở lại lúc trời đông?
Thi Nang