TRI ÂM

Sông ròng lượng nước chảy về đâu?
Réo rắt cung thương những tiếng sầu!
Gánh củi mà tường tâm khắc đậm…
Nghe đàn lại rõ trí hằn sâu…
Thơ mang một túi không cần bá
Rượu xách vài chai chẳng lụy hầu
“Muốn giải u buồn đành cạn chén”
Sông ròng lượng nước chảy về đâu?
Thi Nang

 

TRĂNG ĐI ĐÂU BIỆT DẠNG?

Trăng đi đâu biệt dạng?
Cây trơ trọi buồn teo
Gió ơi giúp trăng rạng
Cuốn theo lá rơi vèo.
Trăng đi đâu biệt dạng?
Người đứng ngắm bơ vơ
Nhớ trăng dài năm tháng
Để ai mãi đợi chờ…
Mây ơi hãy bay mau
Mang theo bao nỗi đau
Để ta nhìn trăng sáng
Trên hồ thu vàng màu.
Thi Nang

TRI KỶ

Rượu rót đây rồi tri kỷ đâu?
Đàn rung cung bậc lỗi tơ sầu
Thi nhân nhớ liễu trơ cành biếc
Lữ khách quên đường chếch bóng sâu
Tiếng sáo xa xa hòa cảnh sắc
Thanh gươm loáng loáng mộng công hầu
“Gặp nhau đối ẩm ngàn ly ít”
Rượu rót đây rồi tri kỷ đâu?

PTH

 

CHÚ NGÃ CÓ ĐAU KHÔNG?

Vào đầu năm 1954,tiết trời đã sang xuân,nhưng ở Việt Bắc vẫn còn rét.Gió bấc thổi mạnh,mưa phùn lâm râm gây nên cái lạnh buốt,Bác vẫn làm việc rất khuya.Một đồng chí đứng gác bên Bác,đã đi vòng quanh lán.Một lần,đồng chí đó vừa đi,vừa nghĩ,nên đã thụt hố tránh máy bay.Tình thương của Bác đối với đồng chí ấy như thế nào?Xin đọc bài thơ sau đây sẽ rõ:
Vào đầu năm một chín năm tư,
Trời đã sang xuân,rét cắt da!
Từng cơn bấc thổi lay cành lá,
Lạnh giá mưa phùn lất phất sa.
Bác còn làm việc hết canh ba,
Văng vẳng xa xa vọng tiếng gà,
Bác khoác áo bông màu đã cũ,
Trên môi ngậm điếu thuốc phì phà.
Tiếng máy chữ lách tách…đều đều,
Được đứng gác bên Bác kính yêu,
Dù trời giá lạnh gây tê buốt,
Nhưng lòng như được sưởi ấm nhiều.
Hết lòng bảo vệ Bác đêm ngày,
Tôi nhẹ bước đi quanh lán này,
Một lần vừa đi,vừa suy nghĩ,
Bất ngờ thụt hố tránh máy bay.
Tôi chợt nghe tiếng bước chân ai?
Đi trên đất mẹ lẹ như bay,
Trong chớp mắt tôi nghe tiếng hỏi:
“Chú nào mới vừa bị ngã đây?”
Tôi chưa kịp nhận ra là ai,
Đã thấy tay Bác luồn vào nách,
Chòm râu Bác chạm vào má tôi,
Tôi trấn tỉnh để nói một lời.
Bỗng tôi giật mình khi nhìn thấy
Bác đi tất,không khoác áo bông,
Một chân có guốc,một chân không.
Ôi !Thương Bác mắt tôi lệ chảy.
Bác vừa kéo tôi,Bác vừa hỏi:
“Chú bị ngã thế có đau không?”
Trong khi đó tôi chưa kịp nói,
Bác nắn tay chân,sưởi ấm lòng.
Rồi Bác bảo: “Chú ngồi xuống mau,
Bác bóp chân tay cho đỡ đau”
Nghe Bác nói,vô cùng xúc động,
Hai mắt tôi lệ cứ tuôn trào.
Tôi trả lời Bác: “Cháu không sao!”
Bác căn dặn: “Từ rày về sau,
Làm việc gì cũng phải cẩn thận”
Bác cười hiền hậu rồi quay vào.
Tôi gắng đi để Bác yên lòng,
Sang xuân mà rét vẫn như đông.
“Bác ơi!Bác thương chúng cháu quá!”
Nguyện theo Người bảo vệ non sông.
Đời đời Tổ quốc mãi ghi công,
Toàn dân thương Bác khắc trong lòng
Ra sức dựng xây,gìn giữ nước
Ngàn sau rạng rỡ cháu Tiên Rồng.
Thi Nang
Phỏng theo:ND(ghi theo lời kể của Ngô Văn Núi,trong những mẫu chuyện về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh)

NGAO DU

Mưa rơi lất phất mưa rơi
Vui chơi nhàn nhã dáng người dưới mưa
Nước xanh in bóng chuối,dừa
Hoa vàng,áo trắng lưa thưa bên bờ
Một vùng cây nước nên thơ
Lăn tăn sóng biếc như chờ như mong
Ngao du ngoạn cảnh mát lòng
Thả hồn hòa quyện vào trong cảnh này
Ước mơ mình được đến đây
Để cùng thi hữu sum vầy bên nhau.
Thi Nang