ĐỢI TRĂNG

Dòng Tương chảy mãi về đâu?
Bao nhiêu làn sóng lòng sầu bấy nhiêu!
Buồn trong nắng sớm sương chiều
Khơi bao kỷ niệm gợi nhiều nhớ thương
Rì rào gió hát ru dương
Ngẩn ngơ dáng liễu bên đường chơ vơ
Trăng ơi! Thông đứng bên bờ
Nhìn sông năm cũ mong chờ ánh trăng.
Thi Nang

NHỚ TRĂNG

Bầu trời ảm đạm khói mây
Từng cơn gió lạnh về đây mơn cành
Thương người thao thức năm canh
Giọt sương trên lá long lanh gợi sầu
Trăng xưa nay đã về đâu?
Để cho kẻ ở giang đầu nhớ trăng! *
Thi Nang
* giang đầu:hai từ này mượn trong bài thơ cổ:
Trích:Đời nhà Chu có người con gái tên Lương Y
gặp chàng Lý Sinh,sau phải xa nhau nên làm bài thơ:
Nhân đạo Tương giang thâm
Vị để tương tư bạn
Giang thâm chung hữu để
Tương tư vô biên ngạn
Quân tại Tương giang đầu
Thiếp tại Tương giang vĩ
Tương tư bất tương kiến
Đồng ẩm Tương giang thủy.
Dịch nghĩa:
Người bảo sông Tương sâu 
Chưa bằng lòng thương nhớ
Sông sâu còn có đáy
Lòng nhớ lại không bờ
Chàng ở đầu sông Tương
Thiếp ở cuối sông Tương
Nhớ nhau mà không gặp 

Cùng uống nước sông Tương

NHỚ

Người ơi!Mỗi lúc đi xa
Nhớ về quê cũ thiết tha đậm đà
Nhớ cha,nhớ mẹ,nhớ nhà
Nhớ mai,nhớ trúc,nhớ hoa bên thềm
Nhớ dòng sông chảy êm đềm
Nhớ vầng trăng sáng,nhớ đêm sao mờ
Nhớ người cùng xướng họa thơ
Nhớ nhung tri kỷ từng giờ ngóng trông
Gởi hồn vào gió mùa đông
Về phương trời ấy,nặng lòng nhớ thương.
Thi Nang

THƯƠNG NHỚ QUÊ

Bao lần tháng lại ngày qua
Bao mùa lá rụng xót xa âm thầm
Thương người ở chốn xa xăm
Quê nhà em nhỏ bao năm đợi chờ…
Mẹ già mái tóc bạc phơ
Ngày ngày tựa cửa hằng giờ ngóng trông.
Nhớ đồng lúa chín trĩu bông
Chòm dừa,khóm trúc,bờ sông đầu làng
Hoa cau nở trắng đôi hàng
Lũy tre xanh mát che đàng người đi.
Nhớ đền Bến Dược Củ Chi
Nhớ hầm địa đạo xanh rì cỏ cây
Nhớ người ngã xuống nơi đây
Công cao nghĩa nặng ơn dày tình thâm
Đời đời khắc cốt ghi tâm
Anh hùng,liệt sĩ muôn năm sáng ngời.
Lặng nhìn mấy lá vàng rơi
Nhớ trăng thề cũ nhớ lời hẹn xưa
Ngậm ngùi nuốt lệ tiễn đưa
Qua sông giữa lúc chiều mưa dầm dề…
Bồi hồi nhớ cảnh thương quê
Quê ơi!Ta sẽ quay về ghé thăm…
Thi Nang

NHỚ TRĂNG

Một mình thơ thẩn tìm trăng
Đêm khuya cảnh vắng mây giăng ngang trời
Lạnh lùng gió thổi sương rơi
Rì rào khóm lá lả lơi trên cành
Tiếng gà eo óc sang canh
Đèn đường thay bóng trăng thanh thuở nào
Trên cao lấp lánh ánh sao
Đêm nay trăng đã bay vào nơi đâu?
Vẳng nghe vạc gọi đông sầu!
Mây buồn che khuất nhịp cầu sông Ngân!
Ngậm ngùi chạnh nhớ cố nhân!
Canh trường chiếc bóng,đường trần chia đôi!
Vầng trăng đã ẩn đâu rồi?
Để người năm cũ bồi hồi nhớ trăng!
Thi Nang