VẪN CHƯA GIÀ

Nam nhi bảy chục vẫn chưa già,
Hãy để cho chồng thưởng ngoạn hoa.
Chớ có trông mèo lầm tưởng chuột,
Đừng nên ngó cuốc vẽ ra gà.
Hờn ghen quá lắm buồn tâm lão,
Tức giận làm chi khổ trí bà.
Những lúc đi về không chống gậy,
Là nhờ hưởng phúc mấy đời nha.
Thi Nang

ĐỒI MƠ 2

Đêm trường thả mộng giữa đồi mơ
Dưới ánh sao khuya rặng liễu mờ.
Giá lạnh làn sương vương mái tóc,
U buồn bóng nguyệt dệt đường tơ.
Lưu tình xuống dạ luôn luôn nhớ,
Khắc dáng vào tâm mãi mãi thờ.
Hóa bướm bay về thăm nẻo cũ,
Canh tàn gió thổi buốt hồn thơ.
Thi Nang 

ĐỒI MƠ

Hình hòa với bóng quyện vần thơ,
Ấp ủ trong tim trọn kiếp thờ.
Biển hẹn ghi lòng chờ kết tóc,
Non thề khắc não đợi xe tơ.
Ngờ đâu đá nát thành tro nguội,
Nỡ để vàng tan hóa bụi mờ.
Đã biệt ly rồi mà vẫn nhớ,
Đêm trường thả mộng giữa đồi mơ.
Thi Nang

LÙI VỀ DĨ VÃNG

Lùi về dĩ vãng thuở hai mươi
Bến nước còn in bóng một người
Nắng nhạt bờ lau làn sóng vỗ
Sương mờ bãi cỏ lũ chim bươi
Thương khi mắt biếc vương dòng lệ
Nhớ lúc môi son nở nụ cười
Trở gót hồi quê thăm chốn cũ
Sao mà chẳng thấy đóa hồng tươi!

Sao mà chẳng thấy đóa hồng tươi!
Ngõ quạnh nhà hiu vắng tiếng cười
Chiếc lá trên cành khe khẽ vẫy
Con gà dưới gốc lẹ làng bươi
Âm thầm đối cảnh càng yêu bạn
Lặng lẽ dời chân lại luyến người
Kỷ niệm hằn sâu trong ký ức
Tuổi mình mới đó đã năm mươi.
Thi Nang

CHÍ VỮNG TÂM BỀN

Nhớ lại năm nào mới bốn mươi,
Mà nay thấm thoắt nửa đời người.
Lời hay,ý đẹp,nên cần học,
Chuyện xấu,điều tồi,chớ có bươi.
Dẫu mặn tê lòng,thè lưỡi nếm,
Dù cay rát miệng,nhếch môi cười.
Mặc cho sóng gió không nghiêng ngả,
Chí vững,tâm bền,nét mặt tươi.

Chí vững,tâm bền,nét mặt tươi
Băng qua bão táp vẫn vui cười.
Thương bầy cá vực tìm sông ẩn,
Xót lũ chim rừng kiếm đất bươi.
Lặng đợi ai sang miền đất khách,
Thầm trông bạn ngụ chốn quê người.
Giờ chưa mỏi cánh còn bay mãi,
Đến lúc quay về chắc bảy mươi!
Thi Nang

NGĂN CÁCH

Giã biệt gia đình đến nẻo xa,
Ngày đêm quạnh quẽ nhớ thương nhà.
Băng rừng,lội suối,chồn chân bạn,
Vượt dốc,leo đèo,mỏi gối ta.
Bến đợi còn vương tia nắng đổ,
Sông chờ mãi đọng hạt châu sa.
Trời cao khắc nghiệt chia đôi ngã,
Tạo bức tường ngăn lại rút đà!
Thi Nang

TRĂNG NGÀ

Bóng nỡ quên hình đã tách đôi!
Mỗi phương một nửa cách xa rồi!
Ôm sầu nhớ mãi khi kề má,
Ấp tủi thương hoài lúc áp môi.
Chịu đựng cho qua thời luyến ái,
Cầu mong thoát khỏi kiếp luân hồi.
Người ơi!Có thấu đêm đông lạnh!
Ngửa mặt nhìn trời khóc nguyệt côi!
Thi Nang