HUN HÚT ĐƯỜNG THU MÃI ĐỢI AI!
NHỚ THƯƠNG THƯƠNG NHỚ BIẾT BAO NGÀY!
SÁNG VỊN CÀNH HỒNG NHÌN LÁ RỤNG
CHIỀU NƯƠNG GỐC LIỄU NGẮM CHIM BAY
LÁ RỤNG ĐƯỜNG THU VÀNG TÍM TÁI
NGƯỜI ĐI ĐI MÃI,MẤY NĂM DÀI?
BIẾT ĐẾN BAO GIỜ QUAY TRỞ LẠI?
CHUNG TAY XÂY DỰNG ĐẸP TƯƠNG LAI.
THI NANG
Tag Archives: Thơ mới
NÚI MÂY
Chiều hôm hé sáng cõi trời tây
Cao vút tầng không ngọn núi mây
Xanh đen sừng sững,song song đứng
Lơ lửng đầu non mảnh trăng gầy.
Thời tiết tạo ra cảnh núi này
Xa trông cứ ngỡ đá cùng cây
Khoảnh khắc hóa ra hình hổ,chó
Ngoảnh đầu nhìn lại bóng chiều bay
Tường đêm ngăn núi đó người đây
Ngồi nhìn núi biến từng phút giây
“Bức tranh vân cẩu “còn đâu nữa!
Còn lại cùng ta mảnh trăng gầy.
Thi Nang
MẸ VÀ TRE
Quanh quanh xóm nhỏ một hàng tre
Râm mát đường mòn lá xanh che
Trải bao năm tháng sương mưa nắng
Những buổi trưa hè rộn tiếng ve.
Xanh xanh rợp bóng độ thu về
Gió thổi rì rào mát xóm quê
Tre là nhân chứng cho đôi lứa
Bên nhau dạo bước dưới trăng thề.
Giặc càn giày xéo xóm làng ta
Đau thương tang tóc khổ muôn nhà
Người ra đi bao giờ trở lại?
Nghẹn ngào nuốt lệ để chia xa…
Căm hờn giặc,tre thành chông sắc
Bảo vệ mình,bảo vệ quê hương
Giặc nhảy vào tre đâm thẳng giặc:
Gã nhào xuống hố,gã bị thương.
Mẹ ngăn đường cản xích xe tăng
Bám đất yêu thương,giữ xóm làng
Đánh quân thù bằng lời ru ngọt
Nhiều phen giặc rã ngũ tan hàng.
Mẹ già rứt ruột tiễn con đi
Tre nghiêng chào mẹ chẳng nói gì
Những giọt sương thu vương trên lá
Rơi vào tóc mẹ khóc chia ly.
Mẹ già ra ngõ ngóng trông con
Đường quê hun hút dấu chân son
Mấy lá tre rơi trên áo mẹ
Thương cho thân mẹ đã gầy mòn.
Đông giá măng non vẫn vương mầm
Bao năm lệ mẹ chảy vào tâm
Thương nhớ âm thầm trong quạnh vắng
Chiều quê,mắt dõi cõi xa xăm.
Xuân về tóc mẹ trắng như sương
Tre nghiêng chào mẹ đứng bên đường
Đón đợi con về vui chiến thắng
Cờ sao phất phới khắp quê hương.
Nhưng con của mẹ chẳng quay về!
Lòng mẹ quặn đau,xót tái tê!
Vàng lá thu rơi vàng lối cũ…
Đỏ cả đất trời đỏ xóm quê….
Thi Nang
SÁNG MÙA ĐÔNG Ở TRƯỜNG
Nhạt mờ mây khói giữa tầng không
Hiu hiu se lạnh ngọn đông phong
Tiếng sẻ gọi đàn kêu ríu rít
Rung rinh cành lá dưới vầng hồng.
Khoe sắc trên cành điệp trổ bông
Ngân vang tiếng trẻ ở trong phòng
Giữa lá bàng xanh chen sắc đỏ
Dáng cô nho nhỏ tựa gương trong.
Sương tan,nắng ấm,gió ru lòng
Vượt khỏi Vũ Môn cá hóa Rồng
Từng lớp vươn vai thành Phù Đổng
Đem tài xây dựng đẹp non sông.
Thi Nang
LÁ NỐI ĐÔI BỜ
Lá rơi thu khóc tiễn người đi
Người đi còn nhớ lệ tràn mi
Mang cả hồn thu vào tâm trí
Hương hoa còn đọng,dẫu phân kỳ.
Đón gió thu về viết vội thơ
Gặp nhau cho thỏa nhớ mong chờ
Hun hút đường thu vàng lá rụng
Lá thu trải lối nối đôi bờ.
Thi Nang
QUÊ HƯƠNG BỪNG SÁNG
Bình minh tỏa sáng khắp muôn phương
Ngọn cỏ ven đường ướt đẫm sương
Ruộng như tấm thảm vàng hạt ngọc
Hoa mua khoe sắc tím bờ mương.
Thoăn thoắt em thơ bước tới trường
Dân làng bám đất giữ quê hương
Ríu rít chim kêu trên nhành trúc
Rì rào tre uốn cánh cung trương.
Dòng nước kênh xanh mát ruộng vườn
Lúa tăng hai vụ lúa “Nàng Hương “
Xen canh đậu phọng,dưa,cà,mướp
Thóc tốt,màu tươi đẹp xã phường.
Mờ mờ khói trắng nhạt mờ sương
“Máy phóng “phun châu lẹ khác thường
Cày máy thay trâu nghìn năm cũ
Điện về xóm ấp sáng quê hương.
Đẹp thay!Nhà lá hóa nhà tường
Ngói đỏ tô thêm cảnh phú cường
Đường nhựa trải dài trong thôn vắng
Qua hồi cực khổ:cát,bùn vương.
Quê hương bừng sáng ánh thái dương
Nghĩa xóm tình làng quý mến thương
Hiền hòa mộc mạc thân yêu quá!
Xinh người,đẹp cảnh,thắm quê hương.
Thi Nang
HOA TRINH NỮ
Tè tè mặt đất em vươn lá
Hồng phấn một vùng lún phún hoa
Đừng sờ vào nhe,e thẹn quá!
Lá khép lại rồi mở sao ra?
Thi Nang
TANG THƯƠNG (Trận động đất lúc 8giờ ngày 26/12/2004)
Nhìn cảnh tang thương muốn đoạn trường,
Một vùng động đất ở đại dương,
Sóng thần quét ven Đông Nam Á,
Đất bằng hóa biển mấy ai lường!
Cái chết bất ngờ quá thảm thương!
Cây gãy nhà tan khắp phố phường.
Người đi không một lời từ biệt!
Xe lật ngửa nghiêng các nẻo đường.
Bao du khách vĩnh biệt quê hương!
Sóng cả vô tình chẳng tiếc thương!
Bao tàu ra đi không trở lại!
Giữa biển xanh tang tóc,thê lương!
Bao gia đình cam chịu gió sương!
Màn trời chiếu đất rất đáng thương.
Mẹ hiền ngồi khóc đàn con trẻ!
Trời đất gây chi cảnh đoạn trường!
Thương người đi vào cõi vĩnh hằng!
Đêm nay ta đứng ngắm vầng trăng,
Trăng tròn ai vấn vòng mây trắng,
Mây trắng hay là mảnh khăn tang?
Ta xin gởi chút tình nhân loại,
Nỗi đau,xúc động đến muôn phương,
Cho người mất và người còn lại,
Đã đắm chìm vào cõi tang thương!
Thi Nang
CÔ GIÁO THÂN THƯƠNG
Khi trời vừa rạng sáng
Thấy dáng cô trên đường
Tha thướt trong làn sương
Ôi!Cô giáo thân thương.
Ngày lại ngày lên lớp
Bao hạt bụi phấn bay
Dạy từng tiết từng bài
Từng ý đẹp lời hay.
Đêm từng đêm miệt mài
Viết từng trang giáo án
Cô trăn trở đêm dài
Vì trò nghịch hôm nay.
Gặp phong ba chẳng ngại
Cô luôn vững tay lái
Đưa em nhỏ nơi đây
Vượt qua bến sông này.
Từng lớp từng lớp qua
Đàn em đã bay xa
Khắp mọi miền Tổ quốc
Để xây dựng nước nhà.
Mặc dù đã ra trường
Lòng trò vẫn nhớ thương
Cô tận tâm vì trẻ
Vì đất nước quê hương.
Thi Nang
NHỚ QUÊ HƯƠNG
Em có nghe chăng?Ve sầu gọi hạ,
Vào chiều cuối xuân,rừng đây buồn bã
Gió rì rào cành lá chụm đầu nhau
Ôi!Ráng chiều đỏ hây hây đẹp quá!
Chỉ một mình anh nơi xứ lạ,
Nhớ về em nhỏ chốn quê xưa
Đất Củ Chi,giờ vui chăng tá?
Rừng Tân Lập,nhà vắng cây thưa.
Trăng mười ba soi sáng phương xa,
Ngắm trăng,anh da diết nhớ nhà.
Vui sông hồ sương pha mái tóc
Chiều ngồi nhìn gió thoảng mưa hoa.
Đường cát bụi,phong sương bạc áo,
Ba xuân qua,dấn thân vào nghề giáo,
Anh nghe lòng mình trĩu nặng nhớ thương:
Nhớ quê hương,bạn cũ,mái trường.
Chiều nay,anh ngồi ôn từng kỷ niệm
Trong túp lều tranh bên ngọn đèn dầu
Màn đêm buông,phủ kín mối tình đầu
Nhìn lại đường trần lắm bể dâu.
Thi Nang